Không cần chờ “chủ nhà” giới thiệu thêm, mấy người chúng tôi “xăm xăm băng lối”, người thì leo tót lên cây hái mận nhai rôn rốt, người níu cành xuống hào hứng chụp ảnh. Anh chủ cười hả hê bảo, thế là hết chán Mộc Châu nhé! Nói rồi một mình anh hối hả leo đồi dựng trại.
Thế là vườn mận, vườn đào chỉ còn lại mấy người chúng tôi loay hoay với các bộ váy của người Mông. Cả bọn cứ vừa mặc cho nhau vừa cười, sao thấy bà con mặc đẹp và dễ dàng thế mà mình thì mãi không mặc xong. Cuối cùng sau 15 phút cả nhóm cũng hóa thân được thành các sơn nữ Mộc Châu áo váy rực rỡ, vai đeo lù cở ra vườn quả thu hoạch.
Đúng là chẳng có niềm vui nào bằng niềm vui thoát ra khỏi vỏ bọc khô cứng của đời sống công chức nơi phố phường chật chội, ầm ĩ còi xe và đầy rẫy khói bụi để khoác lên mình bộ trang phục của người dân bản địa, vô tư hái quả, tự nhiên giữa thiên nhiên rộng mở, mát lành. Chớp mắt thôi thì đã chiều muộn, anh chủ nhà xuống đưa chúng tôi lên đồi. Trại đã được anh dựng xong đâu đấy, bên cạnh là đống lửa nhỏ dành cho buổi tối. Tối nay ăn tối tại vườn và nghỉ đêm tại trại, chúng tôi nhanh chóng quyết định thế.
Tối mùa hè, giữa cao nguyên trời vẫn gai gai lạnh, một đống lửa nhỏ đủ để nướng chín 2 chú gà đồi, đủ để thắp sáng không gian nhỏ quanh trại. Cả nhóm chúng tôi ngồi quây quần với những câu chuyện và thưởng thức gà nướng. Thích thú nhất là cảm giác ngồi giữa bầu trời đầy sao, được tự nhiên nói cười giữa không gian trong trẻo, bên cạnh những người bạn thân thiết. Lúc này, bao nhiêu bộn bề và áp lực cuộc sống được trút ra khỏi đầu, nhẹ nhàng và thanh thản, dù cuộc sống ồn ĩ bên ngoài kia chỉ cách chỗ chúng tôi ngồi có một khoảnh vườn.
Đăng nhận xét